“Ngược lại mình thích mộc mạc đơn giản hơn.” Nguyễn Dạng cười nói: “Chiếc váy cưới này là phong cách Thiếu Bân thích, chẳng phải anh ấy luôn thích phô trương, rêu rao sao.”
“Được rồi, về sau cậu bảo Yến Mặc Luân đặt trước là được.” Quản Anh cong môi nói: “Đúng rồi, nghe nói phù rể hôm nay lại là Yến Mặc Luân đấy.”
Đóa Dao ôm ngực thở dài: “Tên phù rể vạn năm không đổi này.”
“Người ta đã làm hai lần rồi, cậu đừng cười người ta, đến lúc đó cậu còn phải làm phù dâu cho mình nữa đấy.” Quản Anh liếc mắt.
Một tiếng sau, dưới nhà truyền đến âm thanh rộn rộn ràng ràng, Đóa Dao đi ra, hôm nay chú rể Lệ Thiếu Bân mặc một bộ âu phục áo đuôi tôm màu trắng, bên trong là áo sơ mi màu trắng, thắt nơ con bướm, mái tóc ngắn hơi vểnh về phía trước cũng được sửa lại, chải cụp sang hai bên, lộ ra khuôn mặt góc cạnh, trên mặt anh mang theo nụ cười rạng rỡ sáng sủa, gặp ai cũng cười, lộ ra hàm răng trắng, đẹp trai lại tinh thần phấn chấn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây