Lúc Lệ Thiếu Bân kéo Nguyễn Dạng về Lệ gia ăn cơm, Hà Minh San vô cùng vui vẻ: “Hai đứa nói xem sao Vương Vũ Đình lại ngu xuẩn như vậy chứ, tình cảm pháp sư, uổng cho bà ta tin tưởng, bình thường đánh bài với bà ta, thấy đầu óc của bà ta có vẻ cũng rất linh hoạt, một khi trong con người có tà đúng là đáng sợ.”
Nguyễn Dạng yên lặng bóc hạt dưa không nói lời nào, cô đã nhìn ra, Hà Minh San thật rất chán ghét Vương Vũ Đình, mặt mày hớn hở không khác gì Lệ Thiếu Bân, cười trên nỗi đau của người khác.
Có điều nghe Hà Minh San nói đến chuyện của Tân gia, cô cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, có phải đầu óc của Triệu Xu và Vương Vũ Đình có vấn đề không vậy?
Bà nội Lệ thở dài: “Có lẽ cho cô ta quá muốn níu kéo chồng mình đây mà.”
“Đúng vậy, nhưng cũng không thể dùng loại phương thức này được.” Hà Minh San lắc đầu: “Hiện tại Tân Triển Hằng biết chuyện này, con nghe nói Tân Triển Hằng giận đến nỗi muốn ly hôn, hơn ba nghìn vạn đấy, tuy nói Tân Triển Hằng không thiếu chút tiền ấy, nhưng ai chịu nổi loại phụ nữ ngu như thế, hôm qua còn có phu nhân nhìn thấy Vương Vũ Đình, bà ta gầy đi trông thấy, mắt cũng sưng húp, Tân Triển Hằng ly hôn với bà ta, chắc chắn sẽ lấy người phụ nữ Thượng Hải kia về, người phụ nữ đó đã ly hôn rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây