Nguyễn Dạng nghe vậy nhìn sâu vào đôi mắt anh, hai người có thể nhìn thấy cái bóng của nhau trong mắt nhau, hơi thở của anh cũng bao phủ lấy cô, bốn mắt nhìn nhau, trong đầu cô lướt qua giấy kết hôn, lướt qua ở chung, lướt qua cuộc sống ở bên nhau, lướt qua cảnh ở bên anh...
Đột nhiên cảm thấy không sao hết.
“Được.” cô nhẹ giọng trả lời.
Lệ Thiếu Bân khẽ nhếch miệng, ngẩn ngơ, không dám tin ôm cơ thể cô lăn vài vòng trên giường, trong đôi mắt run rẩy như có ánh mặt trời tràn ra, ngay cả cổ họng cũng căng lên, “Dạng Dạng, em thật sự bằng lòng kết hôn với anh sao?”
Khuôn mặt của Nguyễn Dạng hơi phiếm hồng, ra vẻ gắt giọng: “Đến lúc đó đã mang thai, vậy không còn cách nào khác, dĩ nhiên chỉ có thể kết hôn rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây