Nguyễn Dạng mỉm cười, đúng là đồ ngốc mà, vì không để cho mình khổ sở, thà rằng thành thành thật thật nhận sai như vậy sao: “Được rồi, em thấy anh rất chân thành nhận lỗi, lần này coi như xong đi có điều bây giờ em đang cùng bạn leo núi ở Hoàng Sơn, chậm nhất cũng phải ngày kia mới về.”
“Cái gì, em và bạn em còn chạy tới Hoàng Sơn à?” trái tim mới sống dậy của Lệ Thiếu Bân lại suýt nữa tan nát: “Nguyễn Dạng, em thật quá đáng, chạy xa như vậy cũng không nói cho anh.”
Nguyễn Dạng cũng rất áy náy: “Lúc trước chẳng phải là muốn trừng phạt anh sao, được rồi, đến lúc đó em sẽ mang qua anh chút quà và đặc sản là được chứ gì, anh nghĩ xem, anh ở nhà chăm chỉ kiếm tiền, em ở bên ngoài tiêu tiền của anh nha.”
“Nói mò, em đã tiêu tiền của anh bao giờ đâu.” Lệ Thiếu Bân ai oán.
“Vậy bây giờ em tiêu tiền của anh có được không?” Nguyễn Dạng cười.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây