“Nguyễn Dạng, mình... mình biết trong lòng cậu khẳng định rất không thoải mái, dù sao cậu cũng từng thật lòng yêu Tân Tử Cao, cũng từng nỗ lực vì anh ta, anh ta phản bội cậu, cậu cũng không hề hận anh ta.” Trường Tình nhỏ giọng nói: “Nhưng những lời này đều là thật, lúc ấy Sở Sở ở ngay hiện trường, sau đó đi đồn cảnh sát, Tân Tử Cao còn cảnh cáo sở trưởng Vu xử lý vụ án này cho tốt, không thể làm việc thiên vị trái pháp luật, lúc ấy anh Thiếu Bân tức giận đừng hỏi, nhưng anh ấy không hề nói với cậu đúng không, anh ấy thà rằng để cậu hiểu lầm anh ấy, cũng không muốn giải thích với cậu tiền căn hậu quả, sợ cậu nghe xong sẽ khó chịu, khó xử, thương tâm, cũng vì mấy ngày nay anh ấy nhớ cậu quá, mới bảo Sở Sở buổi tối tổ chức tiệc chia tay, đến lúc đó gọi cả cậu qua đây gặp mặt cậu, thế nhưng anh ấy không hề biết cậu đi Hoàng Sơn.”
Nguyễn Dạng nghĩ đến buổi sáng hôm đó anh lặng lẽ ăn xong trứng gà rời đi, trái tim như bị túm chặt.
Nói thật, những lời này nếu được nói ra từ trong miệng anh, có lẽ cô sẽ cho rằng anh đang thêm mắm thêm muối, có thể cô sẽ không tin tưởng lắm, nhưng nói ra từ trong miệng Trường Tình, cô tin, cô tin tưởng Tân Tử Cao sẽ vũ nhục cô trước mặt mọi người.
Dường như cô bỗng nhiên hỏi rõ con người anh hơn, anh thường thích phóng đại một số chuyện nhỏ, nhưng nếu là chuyện lớn, ngược lại anh sẽ không lên tiếng, có đôi khi anh không lên tiếng sẽ cho người ta cảm giác anh đang chột dạ, thật ra không phải, ngược lại, anh rất nhạy cảm, không muốn cô không vui.”
Trong nội tâm cô như đổ bình xì dầu, ngũ vị tạp trần, có đắng chát, cũng có bi thương, may mắn, đau khổ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây