Chu Thư Vân sững sờ, hồi lâu mới kịp phản ứng: “Chẳng phải may mắn sao, không ngờ cậu ấy lại thay đổi lớn như vậy, chuyện tối ngày hôm qua mình cũng cảm giác được là cậu ấy sai Hạng Khải Triết làm, năm đó Hạng Khải Triết và cậu ấy rất thân, thật ra tối hôm qua trên đường mọi người trở về, đều có nói, đây không phải lỗi của cậu, dù chia tay, Tân Tử Cao cũng không nên không có nhân phẩm như thế, lại nói, mình thấy Nguyễn tiểu thư cũng là người bị hại.”
“Đúng vậy.” câu này vô cùng trúng tim Lệ Thiếu Bân: “Hắn đúng là cầm thú.”
“Đúng vậy, có đôi khi nghĩ đến hồi cấp ba mình thích cậu ấy cũng thật ngốc.” Chu Thư Vân cười nhạt một tiếng: “Cậu cũng đừng suy nghĩ lung tung, mình phải đi đây.”
“Được, nếu có công việc phù hợp mình sẽ nói cho cậu.” Lệ Thiếu Bân cúp điện thoại, phát hiện Hồ Thực một mực ở bên cạnh nhìn anh, anh không vui trừng anh ta: “Tại sao cậu vẫn chưa đi, nghe trộm tôi nói chuyện à?”
Hồ Thực cười hì hì cúi người: “Xem ra gần đây diễm phúc của lão đại không cạn, có phải tối hôm qua sau khi mối tình đầu gặp anh, cảm thấy bây giờ anh đẹp trai lại oai phong, trái tim nảy mầm, bèn chủ động liên lạc với anh hay không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây