Lệ Thiếu Bân lại phiền muộn một lát, điện thoại đột nhiên vang lên, là một số điện thoại lạ, anh không nhịn được nhận nghe: “Ai vậy?”
“Là mình.” bên trong truyền đến âm thanh nhỏ bé yếu ớt như ruồi muỗi của người phụ nữ: “Chu Thư Vân.”
Lệ Thiếu Bân bỗng nhiên đứng bật dậy từ trên ghế salon, mẹ nó, gặp quỷ à, trước kia khi đi học ngày nào cũng ngóng trông Chu Thư Vân gọi điện thoại cho mình, thế nhưng chỉ là suy nghĩ hão huyền, hiện tại, sau nhiều năm như vậy, Chu Thư Vân lại chủ động gọi điện thoại cho anh, thế nhưng sao Chu Thư Vân lại biết số điện thoại bây giờ của anh?
“Là như này, mình hỏi số cậu từ lớp trưởng.” Chu Thư Vân trù trừ nói: “Thật ra mình muốn hỏi cậu không có sao chứ, về sau mình có nghe lớp trưởng nói, có điều không biết cậu có phải chịu trách nhiệm hình sự hay không, không biết có bị giam ngắn hạn không, cũng rất lo lắng, dù sao cậu cũng nói chuyện vì mình, mới có thể bị Hạng Khải Triết tìm được cơ hội nói những câu... vô cùng khó nghe đó.”
“Ồ, mình không sao, mình là người như thế nào chứ, loại chuyện này mà cũng đòi giam được mình, nói đùa, không có khả năng đâu.” Lệ Thiếu Bân vội cười ha ha một tiếng nói: “Chuyện này cũng không liên quan tới cậu, tối hôm qua Hạng Khải Triết cố ý muốn gây sự với mình.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây