Trương Thư Lâm đi tới cửa, mắt nhìn tình hình trong phòng, nói: “Thiếu Bân, cô vẫn để khăn mặt cho cháu ở vị trí cũ, muốn tắm thì tắm đi, cô chú đi ngủ đây.”
“Vâng được ạ, vất vả cho cô rồi.” Lệ Thiếu Bân phất tay.
Chờ cửa phòng ngủ đóng lại, Lệ Thiếu Bân mới lại đưa tay ôm lấy Nguyễn Dạng, động một cái lại hôn cô, như gà con mổ thóc, cơ thể mềm nhũn.
Dù sao cũng đang ở nhà mình, cửa lại chưa khóa, Nguyễn Dạng xấu hổ mặt nóng lên, thấp giọng bất đắc dĩ nói: “Anh có muốn tối nay đến phòng ngủ của em không?”
Cơ thể Lệ Thiếu Bân cứng đờ, không thể tin được đây là câu này do Nguyễn Dạng nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây