Lệ Thiếu Bân cố gắng suy nghĩ: “Trường Tình không âm hiểm, bà nội anh không âm hiểm, chị dâu anh không âm hiểm, Giang Đóa Dao chắc cũng không âm hiểm...”
“Tóm lại phụ nữ không âm hiểm, đàn ông thì đều âm hiểm đúng không?” Nguyễn Dạng nói.
Lệ Thiếu Bân nghẹn lời, hình như đúng là như vậy.
“Làm người đừng hẹp hòi như thế, rộng lượng chút đi.” Nguyễn Dạng bất đắc dĩ an ủi: “Rất muộn rồi, anh hãy đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai chúng ta nói chuyện, em cũng phải chuẩn bị đi ngủ đây.”
“Được.” lúc này Lệ Thiếu Bân mới lưu luyến không rời nói: “Ngủ ngon.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây