Nguyễn Dạng sợ hãi kinh ngạc lần nữa: “Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, mẹ và cha đột nhiên...”
“Chàng trai đó hung hăng mắng mẹ và cha một trận, nói cũng có chút đạo lý.” Trương Thư Lâm thở dài: “Con đã làm sai chuyện, đi lầm đường, đúng là cha mẹ không nên đổ hết lỗi cho con, làm cha làm mẹ, mà không hề làm tròn trách nhiệm.”
“Mẹ...”, vành mắt Nguyễn Dạng đỏ lên, cô liều mạng chịu đựng, nhưng nhịn kiểu gì, nước mắt vẫn rơi ra.
Trương Thư Lâm cũng rơi lệ: “Con nha, thích sĩ diện giống cha con, dù có khổ đến đâu cũng không nói với cha mẹ, chẳng phải bởi vì con đường làm diễn viên này là chính con chọn sao, muốn mở mày mở mặt, muốn để cha mẹ biết con không chọn nhầm đường, mẹ làm mẹ mà chẳng giống người mẹ chút nào, cái gì cũng nghe theo cha con, Nguyễn Dạng, thật xin lỗi.”
“Không sao, mẹ có thể thừa nhận lại đứa con gái là con quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.” Nguyễn Dạng khóc ôm lấy Trương Thư Lâm, cô đã phải chờ ngày này quá lâu, bao nhiêu năm, một mình cô đơn phiêu bạt ở bên ngoài, nhớ nhà lại không dám về nhà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây