Trương Thư Lâm lau nước mắt khóe mắt, cười: “Hình như cậu cũng chưa lớn lắm đúng không, sao lại hiểu chuyện như vậy chứ.”
Lệ Thiếu Bân quẫn, nếu cha mẹ anh nghe nói như thế chắc là mắt sẽ trợn lồi ra ngoài mất.
“Vào đi, tôi khẳng định sẽ không đuổi cậu ra đâu, thật hai ngày nay ông ấy cũng đã mềm lòng tồi, buổi trưa tôi nấu cơm cho cậu ăn.” Trương Thư Lâm dịu dàng nói.
“Cô, vậy cô không được đuổi cháu đi đâu đấy, có đuổi cháu cũng không đi đâu.” lúc này Lệ Thiếu Bân mới mặt dạn mày dày đi vào.
Giữa trưa, Trương Thư Lâm làm ba món mặn một món canh, canh nấu uống rất ngon, Lệ Thiếu Bân bị Nguyễn Dạng rèn giũa cũng quen uống canh trước khi ăn cơm: “Cô, Nguyễn Dạng thật đúng là giống cô, lần nào cô ấy cũng thích ăn canh, hơn nữa còn ăn rất thanh đạm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây