Lệ Thiếu Bân nghe mà cũng muốn xem thường cô: “Không phải là em còn không hiểu cô ấy bằng anh đấy chứ?”
“Đó cũng không phải.” Trường Tình chột dạ nhanh chóng lắc đầu: “Dù sao em biết Nguyễn Dạng không vui, cô rất cần ấm áp và bầu bạn, khi chúng ta không vui thường hay nói ra, Nguyễn Dạng thì khác, cô ấy sẽ một mình trốn đi liếm vết thương, mà lại nguyện vọng lớn nhất của cô ấy là hi vọng cha mẹ của cô ấy sẽ tha thứ cho cô ấy...”
“A, có rồi.” Lệ Thiếu Bân bỗng nhiên vỗ tay: “Anh chỉ cần khiến cha mẹ của Nguyễn Dạng tha thứ cho cô ấy, vậy khẳng định Nguyễn Dạng sẽ bị anh làm cho cảm động.”
“Ý kiến hay đấy.” Trường Tình gật đầu: “Có điều tính cách cha cô ấy cực kỳ ngang bướng, cũng rất cứng nhắc, rất khó bị lay động, lại nói, em cảm thấy cha mẹ cô ấy rất quá đáng, dù sao cũng là con gái mà, cha mẹ nào mà chẳng là ô dù cho con gái, bọn họ quá độc ác, uổng cho Nguyễn Dạng vẫn nhớ nhung bọn họ.”
“Dù sao cũng là cha mẹ sinh thành, có đôi khi cũng không có cách nào.” Tống Sở Di nhàn nhạt tăng thêm một câu: “Giống mẹ anh, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ công việc đâu thèm quan tâm con trai, nhưng hết cách, dù sao cũng là mẹ anh.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây