Sau khi đến nhà ở Dung trang, Nguyễn Dạng vừa mở cửa đi vào, Lệ Thiếu Bân đã trầm thấp hỏi: “Nguyễn Dạng, em hãy nói thẳng với anh đi, có phải em không muốn ở bên anh không?”
Ngược lại Nguyễn Dạng kinh ngạc nhìn anh, cô vẫn chưa quên, buổi sáng anh còn tươi cười trước mặt Nguyễn Nam bảo người ta gọi anh là anh rể, buổi chiều đột nhiên đã có vẻ cô đơn.
Có điều cô cũng biết anh nghiêm túc, nhất thời cô cũng ruru mắt xuống: “Vậy nếu em thật sự không muốn ở bên anh nữa thì sao ?”
Lồng ngực Lệ Thiếu Bân như bị đâm một nhát thật mạnh, mẹ nó đau muốn lấy mạng anh: “Nếu em không muốn ở bên nhau, anh đành phải theo đuổi em lần nữa, lúc trước theo đuổi em mười tám tuổi, hiện tại theo đuổi em hai mươi sáu tuổi.”
Anh nói hời hợt, nhưng Nguyễn Dạng vẫn nhìn thấy rõ vẻ bi thương trên khuôn mặt anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây