Nước mắt không biết đã chảy đầy toàn bộ gương mặt từ lúc nào, ngay cả kính râm cũng không che đi được.
Cô lấy kính râm xuống, che hai mắt.
Ký ức nặng nề như thế, nhưng cô vẫn nhớ lại.
Mặc dù thống khổ, song lại thoải mái như trút được gánh nặng, những ngày đó, nếu như không có Tân Tử Cao ở bên cạnh, cô không biết làm sao sống nổi nữa, đi tới chỗ nào, cũng có người chỉ trỏ, cô không thể làm gì, thậm chí không dám khóc, vĩnh viễn chỉ có thể ngẩng đầu ưỡn ngực.
... .
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây