Nguyễn Dạng ngồi xuống, ngồi ở vị trí này có thể nhìn thấy toàn cảnh cả thành phố, tuyết rơi dầy khắp nơi, ánh sáng bạc lấp lánh muôn nơi, vẻ đẹp như chỉ ở thành phố thần tiên mới có.
“Dạng Dạng, em mau nếm thử bánh cà rốt ở đây đi, ăn cực kỳ ngon đấy.” Lệ Thiếu Bân ân cần gắp một miếng đưa tới bên miệng cô.
Nguyễn Dạng ăn một miếng rồi rót ly nước ấm, Lệ Thiếu Bân lại gắp há cảo tôm đút cho cô, cô cũng chỉ cắn nửa miếng, rồi vừa ăn vừa nói: “Anh đừng có đút cho em nữa, tự mình ăn đi.”
“Được!” Ngoài miệng Lệ Thiếu Bân nói vậy, nhưng vẫn luôn tay gắp mấy món ngon nhất vào trong đĩa cho cô: “Dạng Dạng, canh ở đây uống rất ngon, em nhớ nếm thử nhé...Dạng Dạng, anh đút kiwi cho em ăn...”
Nhân viên phục vụ bưng đĩa mì xào đi tới nhìn thấy cảnh tượng này, thiếu chút nữa bị dọa sợ đến trừng cả mắt ra ngoài, trước kia Lệ Thiếu Bân đã từng tới đây rất nhiều lần rồi, nhưng mọi người đều sợ tiếng tăm của anh, bây giờ nhìn thấy anh vây quanh một người phụ nữ, bưng trà rót nước đút cho đối phương ăn, làm nhân viên phục vụ cảm giác đôi mắt của mình sắp bị chọc mù rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây