Anh chỉ sợ cô không muốn anh, làm anh vừa lo lắng lại buồn rầu từ nãy đến giờ, bây giờ nghe thấy cô nói vậy, anh yên tâm hơn rất nhiều: “Vậy Nguyễn Dạng à, em thật sự vẫn cần anh chứ?”
“Anh mà còn dài dòng nữa, em sẽ không làm bữa sáng cho anh đâu.” Nguyễn Dạng thấy anh nói một lúc lâu, lại bắt đầu nói những lời này, tức giận nhéo nhéo lỗ tai của anh: “Anh đứng qua một bên đi, em muốn lấy bánh sandwich, sắp chết đói rồi.”
Lệ Thiếu Bân nghe thấy vậy, ngoan ngoãn đứng qua một bên, nhìn cô một lúc anh lại đi ra bên ngoài nhìn, thấy không có bóng dáng Tân Tử Cao lởn vởn ở bên ngoài, anh mới thở phào. Nhưng anh không thể để Tân Tử Cao tiếp tục đến quấn lấy Nguyễn Dạng được, đặc biệt là khó lắm anh và Nguyễn Dạng mới có dịp đi trượt tuyết với nhau.
Anh tìm ở trong danh bạ điện thoại nửa ngày trời, cuối cùng cũng tìm ra số điện thoại của Tân Triển Hằng - cha của Tân Tử Cao. Mặc dù anh và Tân Triển Hằng không quen biết nhau, thế nhưng lúc trước cũng có tán gẫu mấy câu ở những trường hợp đặc biệt. Nếu nói là gọi điện thoại, đây là lần đầu anh gọi điện thoại tới, thế nên lúc nhận được điện thoại của anh, Tân Triển Hằng rất kinh ngạc. Dù sao dạo này quan hệ giữa hai nhà Tân Lệ đang rất căng thẳng, vì vậy lúc Tân Triển Hằng nói chuyện, giọng điệu của ông ta rất lãnh đạm: “Làm sao, dạo này Lệ gia các cậu có xích mích với Tân gia chúng tôi cơ mà, cậu liên lạc với tôi là muốn làm gì.”
Nghe ông già này nói chuyện khó nghe, Lệ Thiếu Bân cũng lạnh lùng nói: “Bác Tân này, bác nghĩ cháu muốn gọi lắm à, còn không phải là do cậu con trai bảo bối của bác, rảnh rỗi không có việc gì làm cứ quấn lấy bạn gái của cháu cả ngày lẫn đêm, cậu ta muốn làm gì vậy? Muốn đào góc tường nhà người ta à? Cậu ta đã kết hôn rồi đấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây