Mười một giờ đêm, lúc Nguyễn Dạng chuẩn bị lên phòng đi ngủ, Lệ Thiếu Bân đã sớm tắm xong, trưng khuôn mặt lấy lòng ra lại gần cô: “Dạng Dạng, buổi tối lạnh lắm, em cho anh ngủ chung có được không, anh bảo đảm sẽ không chạm vào em giống như lần ở Paris.”
“Lần trước ở Paris anh không chạm vào em á?” Nguyễn Dạng khoanh hai tay trước ngực, anh nghĩ mắt cô bị mù à: “Lại nói trong phòng nào cũng có lò sưởi cả.”
“Anh không nói đến loại đụng chạm đó.” Lệ Thiếu Bân lẩm bẩm giải thích: “Trước khi em chuẩn bị sẵn sàng, anh chắc chắn sẽ không chạm vào em.”
Nguyễn Dạng nhìn anh một lúc lâu, cũng biết anh có tâm trộm như không có gan trôm, xét cho cùng anh đi muộn rồi ở lại đây qua đêm cũng là vì giờ phút này, cô suy nghĩ lại, ánh mắt vẫn mềm mại hơn: “Được rồi, anh vào đi, nhớ phải giữ lời đấy nhé.”
“Ừ ừ…” Lệ Thiếu Bân vui sướng trong lòng: “Đúng rồi, Dạng Dạng, anh đã chuẩn bị quần áo ngủ cho em rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây