Lại đợi thêm hai mươi phút nữa, Nguyễn Dạng mới xách theo chiếc túi lớn đi xuống, anh phàn nàn nói: “Đã muộn hơn nửa tiếng rồi, đường đi đến đó khá xa đấy.”
“Ở đâu vậy?” Nguyễn Dạng bị anh khơi gọi sự tò mò.
“Núi Ôn.” Lệ Thiếu Bân nói: “Cách đây hai tiếng đi xe, trước kia gia đình anh thường xuyên qua đó vào kỳ nghỉ, mùa hè có thể tránh nóng, mùa đông có thể trượt tuyết ngâm suối nước nóng, em có biết trượt tuyết không? Nếu không, anh có thể dạy em.”
“Lần này anh có thể dạy em rồi.” Nguyễn Dạng nói xong, đã thấy Lệ Thiếu Bân không nhịn được lén cười trộm.
... .
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây