“Em chỉ bảo là không nói cho bọn Trường Tình biết, chứ có bảo là không được nói cho người nhà anh biết đâu.” Lệ Thiếu Bân nói: “Chúng ta nghiêm túc yêu nhau, cũng đã nghĩ đến chuyện kết hôn, chứ không phải là đùa giỡn, với lại sớm muộn gì cũng phải nói chuyện này ra.”
Nguyễn Dạng thở dài, cô không biết nên nói gì cho phải nữa, nhưng cũng thấy cảm động. Xét cho cùng, cô cảm nhận được sự nghiêm túc của anh: “Vậy cha mẹ anh thì sao, chắc rất khó tiếp nhận đúng không?”
“Bọn họ đã quen rồi, dù sao từ nhỏ đến lớn cs chuyện hoang đường gì mà anh chưa từng làm qua. Anh đã nói với bọn họ, nếu bọn họ ngăn cản anh, sau này anh sẽ không tìm phụ nữ nữa, mà tìm đàn ông sống qua ngày.” Lệ Thiếu Bân cười hì hì nói: “Sau đó bọn họ không phản đối nữa, bà nội anh còn nói muốn gặp em, Nguyễn Dạng, em cứ yên tâm đi, ở nhà anh, anh là ông vua nhỏ, mọi người đều nghe theo anh, còn anh nghe lời em.”
Cuối cùng Nguyễn Dạng cũng bật cười, cười hơi phức tạp: “Thiếu Bân, em cám ơn tất cả những chuyện anh làm vì em, cũng quan tâm đến em, nhưng việc em muốn làm nhất bây giờ là hồi phục trí nhớ.”
Lệ Thiếu Bân kinh ngạc, cả người đều cảm thấy khó chịu: “Tại sao em hồi khôi phục trí nhớ, như bây giờ rất tốt mà.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây