“Anh không cần phải lặp đi lặp lại câu anh rất biết điều đâu.” Nguyễn Dạng cởi chiếc áo khoác vừa dầy vừa nặng ra, nằm lên trên giường, ngồi máy bay mấy tiếng, cô cũng đã mệt rồi: “Chúng ta nghỉ ngơi một lúc rồi đi ăn tối.”
“Được được.” Lệ Thiếu Bân chớp chớp mắt gật đầu, tỏ vẻ mình là em bé ngoan: “Để anh tìm xem gần đây có thứ gì anh.”
Anh cầm điện thoại di động lên, trên màn hình hiện lên tin nhắn Hồ Thực gửi tới: Lão đại, anh đang ở cùng một phòng với Nguyễn tiểu thư à?
Lệ Thiếu Bân: Đúng vậy.
Hồ Thực: Chúc mừng chúc mừng, buổi tối anh nhất định phải tranh thủ leo lên giường của Nguyễn tiểu thư đấy, anh nhớ xóa tin nhắn đi nhé, tránh để Nguyễn tiểu thư phát hiện ra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây