Giám đốc Liêu ngồi lái xe ở phía trước kinh hãi đến mức suýt chút nữa không cầm chắc vô lăng, buổi tối nay có quá nhiều chuyện kính bạo, không biết hai người ngồi ở đằng sau làm cái gì vậy? Làm ông ta run rẩy sợ hãi không dám quay mặt ra đằng sau nhìn, còn nữa, sao giọng điệu của lão đại ngạo kiều thế.
Nguyễn Dạng nghe anh nói vậy, thấy trong xe vẫn còn người khác, sợ người ta suy nghĩ bậy bạ, cô xấu hổ thu tay về.
Đến lúc đưa cô về đến cửa tiểu khu, Lệ Thiếu Bân lập tức sinh long hoạt hổ bò dậy mở cửa xe cho cô, Nguyễn Dạng dịu dàng nói: “Anh đừng đưa em đi lên nữa, anh mau về sớm đi.”
“Phải đưa chứ, anh phải đưa em lên đến tận cửa nhà mới yên tâm được.” Lệ Thiếu Bân ân cần nửa đẩy nửa ôm cô đi vào trong thang máy.
Sau khi vào thang máy, không gian bên trong chỉ có hai người bọn họ, anh vòng tay ôm lấy cô: “Nguyễn Dạng, ngày mai em đi Na Uy, thế em định đi mấy ngày, bao giờ mới trở về?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây