Nguyễn Dạng vốn định rướn người qua thắt giúp anh, tuy nhiên liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ thấy vợ chồng Trường Tình vẫn còn đứng bên ngoài, cô đành cho xe chạy trước rồi nói tiếp.
... .
Sau khi lái xe được một khoảng cách nhất đi, tiếng chuông báo vang lên càng lúc càng inh ỏi, dồn dập, Nguyễn Dạng nghe đến nhức đầu, đành phải cho xe tấp vào bên lề đường, cô rướn người định kéo dây đai an toàn bên anh, nhưng khoảng cách giữa cô và đầy dây đai quá xe, người cô lại đã thắt dây đai an toàn, rướn nửa ngày trời vẫn không với tới được, ngược lại còn đè ở nửa người trên của anh, cô nghiến răng: “Lệ Thiếu Bân, em biết anh không ngủ, tự mình thắt dây đai vào đi.”
“Anh không thắt.” Cuối cùng Lệ Thiếu Bân cũng đáp lại, bởi vì mới uống rượu, khuôn mặt đẹp trai của anh như bị áng mây hồng bao phủ: “Nguyễn Dạng, Nguyễn Dạng, tối nay em cứ mải nói chuyện với cái tên bác sỹ khoa mắt đó, anh tức giận.”
“Anh tức cái gì mà tức, em chỉ khách sáo nói mấy câu qua loa với anh ta thôi.” Nguyễn Dạng thấy anh như vậy, không thể nào tức giận nổi, ngược lại còn thấy buồn cười.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây