Yến Lỗi nghĩ anh thích uống rượu của mình, càng vui vẻ hơn: “Rượu này uống rất ngon đúng không, chú biết ngay là cháu sẽ thích uống mà, nào nào nào, lại uống thêm chén nữa.”
“Yến Lỗi, ông rót vừa thôi.” Thẩm Lộ không nhìn nổi nữa: “Cứ tiếp tục thế này, sẽ uống say đấy.”
“Nếu uống say, tối nay cháu cứ việc ngủ luôn ở nhà chú.” Yến Lỗi uống đến hứng trí, nói với Lệ Thiếu Bân: “Chú lúc nào cũng chào đón cháu cả.”
“Cám ơn chú Yến.” Lệ Thiếu Bân cố nặn ra nụ cười nói, cũng may tửu lượng của anh khá tốt, thế nhưng Yến Lỗi uống rượu mấy thập niên, tửu lượng cũng cực kỳ tốt, hai người uống hết chai rượu có nồng độ cồn 50% vol mới thôi.
Sau khi dùng xong bữa, Lệ Thiếu Bân choáng váng đầu, nằm trên ghế sa lon nghỉ ngơi một lúc, Thẩm Lộ lại pha cho anh ly trà, anh nhắm mắt lại dưỡng thần, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện của Trịnh Sùng Băng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây