Trường Tình nhìn mà lo lắng, lại đạp chân Lệ Thiếu Bân ở dưới gầm bàn mấy đạp, không biết tối nay anh bị làm sao, tự dưng lại âm dương quái khí, bác sỹ Trịnh đắc tội anh chỗ nào chứ.
Nguyễn Dạng thấy không ổn, bản thân đành phải đưa tay ra, mỉm cười nói: “Bình thường tôi kính nể nhất là người làm nghề y, trên thực tế bác sỹ là nghề rất vĩ đại.”
Cô lại bắt tay với Trịnh Sùng Băng lần nữa, xoa dịu bầu không khí lúng túng này, cũng làm cho Trịnh Sùng Băng bớt bối rối.
Lệ Thiếu Bân nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang bắt nhau của của hai người, tức giận trừng to đến mức suýt chút nữa lòi cả đôi đồng tử ra, thật là, cô coi anh là người đã chết rồi à, dám bắt tay với người đàn ông khác, còn nắm mấy giây mới chịu buông ra.
Trịnh Sùng Băng không nhìn đến anh nữa, mà phấn khích trò chuyện với Nguyễn Dạng: “Tôi nhớ trước kia cô cũng từng đóng một bộ phim trong đó đóng vai bác sỹ, lúc ấy có rất nhiều bác sỹ trong bệnh viện chúng tôi xem phim hàng ngày.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây