Nhà của Lệ Thiếu Bân ở phía Bắc thành phố, đi mất khoảng một tiếng, nhưng bên này là khu đô thị mới, không có nhiều người lắm, tòa nhà này không quá cao, nhà của Lệ Thiếu Bân ở mười tầng, cũng là kiểu khu căn hộ hai tầng, nhưng được sửa sang lại thay bằng nội thất đắt tiền.
“Trước tiên em cứ ở đây đã, chờ bên kia ổn định lại, rồi dọn về cũng không muộn.” Lệ Thiếu Bân nói: “Anh ở biệt thự cách nơi này không xa, à à à, đứng ở ngoài ban công cũng có thể nhìn thấy, chính là căn biệt thự kia kìa.”
Anh vừa nói vừa kéo Nguyễn Dạng đi ra ngoài ban công, xa xa nhìn thấy bảy tám căn hộ tọa lạc bên cạnh một cái hồ nhỏ, căn biệt thự của Lệ Thiếu Bân nằm ở nơi có khung cảnh đẹp nhất: “Chính là chỗ đó, căn biệt thự có nóc nhà màu đen kia kìa, bình thường lúc nào không trở về Lệ gia, anh sẽ ở nơi đó.”
Nguyễn Dạng híp mắt lại, ý vị sâu xa cười nói: “Suy nghĩ nửa ngày trời, hóa ra nơi này cách chỗ anh ở rất gần, chẳng lẽ là anh có ý gì?”
Lệ Thiếu Bân ngượng ngùng gãi gãi ót, cười hắc hắc nói: “Đương nhiên là anh muốn ở gần em hơn rồi, như thế này, mỗi lần nhớ đến em, anh chỉ cần đi ra ngoài sân nhìn về phía bên này, như vậy cũng giống như có thể nhìn thấy em, em cũng vậy, lúc nào nhớ đến anh cũng có thể đi ra ngoài ban công nhìn. Với lại muốn biết anh có ở nhà hay không, em chỉ cần nhìn đèn trong biệt thự có sáng hay không là biết, như vậy em không cần phải lo anh đi ra ngoài lêu lổng nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây