“Anh có thể đừng nhìn em mãi thế được không?”Nguyễn Dạng ngẩng đầu.
“Oh, nhưng... anh đến đây để nhìn em mà...” Lệ Thiếu Bân cố chấp.
Nguyễn Dạng nói: “Anh có thể xem tivi, thỉnh thoảng hẵng nhìn em, có thể bây giờ anh thấy em dễ nhìn, nhưng cứ nhìn mãi nhìn mãi thế này sẽ dễ dàng nhóng chán.”
Lệ Thiếu Bân nghiêng đầu suy nghĩ, lắc đầu không tán thành: “Nhưng tối hôm qua anh về lại xem phim của em đến tận nửa đêm, vẫn nhìn mãi không chán.”
Nguyễn Dạng tự nhận da mặt mình tương đối dày, nhưng bị anh nói cũng khó tránh khỏi hồng lên, dứt khoát gỡ tay anh ra: “Em vào bếp xem canh thế nào.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây