“Em không muốn thế nào cả, hôm nay em muốn ở nhà nấu canh.” Ngừng một lát, cô nói tiếp: “Không bằng tối anh sang đây thử canh đi.”
“Nhưng mà... canh của em nhạt lắm!” Lệ Thiếu Bân ấp úng kháng nghị.
“Xin lỗi, em quen nấu như thế, anh muốn uống thì uống, không muốn uống cũng phải uống hết cho em!” Nguyễn Dạng dứt lời, cụp máy.
Lệ Thiếu Bân ngơ ngác, nhìn cuộc gọi bị cắt đứt, f*ck, lại có người dám dùng giọng điệu này nói chuyện với anh, quái hơn nữa là anh chẳng những không tức, ngược lại còn ra chiều hưởng thụ, trong lòng ngọt như ăn mật.
Kỳ quái.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây