Nguyễn Dạng nhìn chằm chằm anh một lúc, đột nhiên chậm rãi tiến đến trước mặt anh, nhón chân lên.
Lệ Thiếu Bân ngơ ngác không hiểu gì, đến lúc nhận ra mới biết, mình lại bị cưỡng hôn rồi.
“Em...” Anh trợn mắt lắp bắp, chưa kịp cảm nhận gì, đôi môi mang hương cà phê kia đã rời đi.
Cô lùi về sau, cười tươi nói: “Vừa nãy muốn cho anh rồi, nhưng xung quanh có người.”
Lệ Thiếu Bân mím môi, trong lòng như có hàng nghìn con ngựa chạy qua.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây