“Anh đừng như vậy mà, anh xem bà lão chủ quán cũng mất công vất vả nấu ra...”, Nguyễn Dạng vô thức nắm lấy cổ tay Lệ Thiếu Bân: “Ăn một chút rồi hẵng đi được không, nhé?”
Lệ Thiếu Bân liếc bà lão đang tất bật bận rộn đằng kia, lại liếc bàn tay trắng nõn trên cổ tay mình, chép miệng nói: “Em hôn tôi một cái rồi tôi đi với em.”
“Thế khỏi, anh thích thì ăn.” Nguyễn Dạng ném cho người nào đó một cái nguýt sắc lẹm, xoay người về quán ăn tiếp.
Về quán, Nguyễn Dạng gắp mỗi món vài miếng, miệng nhạt như nước ốc, quán đổi chủ, mùi vị cũng đổi, hơn nữa trong quán còn không có hệ thống sưởi, hơi lạnh.
Cô bèn đứng dậy thanh toán, ra ngoài, thấy Lệ Thiếu Bân vẫn đang co ro ở chỗ cũ thì đi đến, thở dài bất đắc dĩ: “Ai bảo anh không vào, khăng khăng ngồi ở đây chịu lạnh cho khổ ra.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây