Nguyễn Dạng ngẩn ngơ, có chút kinh ngạc, khó tưởng tượng những lời thế này sẽ thốt ra từ miệng một người đàn ông, dẫu sao phần lớn đàn ông trên thế giới này từ trong xương luôn mặc định theo chủ nghĩa nam quyền.
“Em... em làm gì tự dưng nhìn tôi thế?” Lại là cái ánh mắt mang điện này, Lệ Thiếu Bân mất tự nhiên lắp ba lắp bắp: “Tôi biết tôi rất hấp dẫn...”
Nguyễn Dạng cười, cúi đầu, lau hết nước mắt còn đọng lại đi: “Không có, chỉ là bỗng cảm thấy anh thật tốt!”
Giọng nói dịu dàng theo gió đêm bay đến, phụt một tiếng, tai Lệ Thiếu Bân đỏ ửng: “Phí lời, tôi tốt từ bé rồi, là em không có mắt nhìn người!”
“Đúng vậy, mắt tôi không tốt thật.” Nguyễn Dạng lẩm bẩm: “Nhưng dù gì đi nữa cũng cảm ơn anh, tính tôi vốn rất tự phụ, lại kiêu ngạo, ngay vừa rồi tôi còn có suy nghĩ sống không còn nghĩa lí gì nữa, trước nay tôi chưa từng cảm thấy chán ghét bản thân như vậy, may nhờ có anh, bây giờ tôi thấy ổn hơn nhiều rồi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây