Khóc chán chê, cô đi bộ về trường cũ, rất xa, mất hơn một tiếng, dạo vài vòng quanh sân trường, nhìn những cô cậu học trò hẹn hò dưới ánh trăng, cô hâm mộ vô cùng.
Ở lại đến tận khi tiếng chuông báo tan giờ tự học tối vang lên, cô mới rời khỏi, cũng không biết đi đâu, thành phố này quá xa lạ với cô, ngay cả khách sạn cũng không quen, Nguyễn Dạng bèn dứt khoát đi vào một quán bar gần đó, trước kia sẽ để ý đến thân phận minh tinh, nhưng bây giờ mới biết, danh tiếng đã tệ đến thế, tệ thêm chút nữa có xá là gì.
Cô tháo khăn quàng, bỏ cả khẩu trang, trực tiếp gọi một chai rượu nguyên.
“Tiểu thư, cô chắc chắn là rượu chứ, hay là cooktail?” Phục vụ hỏi.
“Không cần, rượu.” Nguyễn Dạng trả lời.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây