Lệ Thiếu Bân lười để ý đến cô ta, thắng tay chộp một ly rượu ném về phía Triệu Xu, cô ta hét toáng lên, ôm đầu bỏ chạy mất dạng, bấy giờ quán bar mới khôi phục yên tĩnh.
Nguyễn Dạng vẫn ngơ ngác đứng đó, vữa nãy cô nghĩ rằng mình từng đắc tội với cô gái kia, nhưng không ngờ Lệ Thiếu Bân dường như cũng có ân oán với cô ta, còn có cái người tên là Tân Tử Cao gì đó, vì sao cô nghe ba chữ này lại quen tai đến vậy?
“Lệ thiếu gia, hôm nay may nhờ có anh giải vây giúp chúng tôi.” Quản Anh miễn cưỡng kéo ra một nụ cười cứng nhắc.
“Không có gì, tôi cũng ngứa mắt con bé kia từ lâu rồi!” Lệ Thiếu Bân cũng tức không kém là bao, lại dám nói anh có vấn đề, lý nào lại vậy: “Con bé đó có bệnh, thần kinh giai đoạn cuối, không hiểu sao Tân gia lại thả ra ngoài để nó suốt ngày đi cắn người lung tung!”
Quản Anh cười khổ, có lúc cô cũng cảm thấy Triệu Xu không khác gì chó dại, gặp người là cắn: “Tôi thấy hôm nay cô ta bị anh đánh, chắc chắn không dễ dàng bỏ qua...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây