La Hi Như cắn răng, vành mắt đỏ hồng: “Ba mẹ tôi vốn đang làm việc yên ổn, đột nhiên bị đuổi, còn có chú tôi, dạo này không hiểu sao làm ăn tụt dốc, nợ nần khắp nơi, tất cả mọi chuyện đến trùng hợp như vậy, tôi muốn biết có phải tác phẩm của Lệ thiếu gia đây không?”
“Cô nghi ngờ tôi?” Lệ Thiếu Bân nhếch môi: “Cô nói, tôi cũng không thần kinh, vô duyên vô cớ gây phiền phức cho cô làm gì, ngược lại là cô, vừa gặp chuyện đã nghĩ ngay đến tôi, hay là cô làm chuyện gì có lỗi với tôi nên mới nghĩ tôi trả thù cô?”
La Hi Như thấy rõ ràng sự nguy hiểm dưới đáy mắt Lệ Thiếu Bân, theo bản năng co người.
Nói thật, lúc mới bắt đầu tiếp xúc với người đàn ông này, cô ta cảm thấy người này rất ngu ngốc, có lúc cứ như đứa trẻ lên ba vậy, nhưng đến tận bây giờ cô ta mới nhận ra suy nghĩ này của mình quá ngây thơ, nếu anh thực sự như cô nghĩ, làm sao có thể khiến người khác hễ nghe đến tên anh đã mất hồn mất vía.
La Hi Như cắn răng, cười khổ: “Lệ Thiếu Bân, tôi biết, anh biết thân phận của tôi từ lâu rồi đúng không, ngay từ ban đầu anh đã coi tôi như một con hề đang tự biên tự diễn một mình!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây