“... chắc là thế.” Lệ Thiếu Bân không hiểu thế nào là đau khổ vì thất tình lắm, lần duy nhất làm anh buồn vì tình chính là lần cấp hai kia, anh thầm mến cô gái kia rất lâu, kết quả lúc tỏ tình cô ta lại nói người mình thích là Tân Tử Cao, lần đó anh còn về nhà lén khóc: “Nói cứ như cô thông thạo lắm không bằng, cô đừng quên, bây giờ cô chỉ có trí nhớ năm 18 tuổi, Nguyễn Dạng, cô khai thật đi, cô yêu sớm đúng không, cấp hai đã yêu rồi?”
“Ừm, tôi từng có một mối tình năm cấp hai.” Nguyễn Dạng đột nhiên khẽ thở dài cảm thán: “Bọn tôi học cùng lớp, cậu ấy là lớp trưởng, tôi là ủy viên học tập, cùng là tay trái tay phải của thầy giáo, cùng nhau đi học, cùng nhau hăng hái tiến bộ, chỉ là đến năm lớp 12, tôi muốn thi vào học viện điện ảnh Bắc Thành, muốn làm diễn viên, cậu ấy không thích nghề này, dự thi đại học Kim Dung ở Thẩm Quyến, sau đó bọn tôi liền chia tay, có lẽ do bọn tôi không phải người cùng một thế giới, cho nên mới dễ dàng nói lời chia tay như thế đi.”
Lệ Thiếu Bân không thoải mái lắm, vì sao người ta học cấp hai đã được yêu đương, còn anh yêu thầm người ta bao lâu còn bị từ chối, tức chết đi được: “Vậy cô buông cậu ta chưa?”
“Không buông được...” Nguyễn Dạng ngẫm: “Nhưng thời điểm tôi tỉnh lại ở bệnh viện, trong đầu nghĩ, cũng qua tám năm rồi, có lẽ người ta đã kết hôn sinh con từ lâu rồi, hơn nữa... chắc cậu ấy cũng mừng vì hồi đấy đã chia tay với tôi, dù sao. .”
Cô nhún vai: “Anh biết đấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây