“Tôi đến mua sách.” Nguyễn Dạng nghiên cứu sắc mặt Lệ Thiếu Bân: “Anh không giận nữa à?”
“Tôi... Tôi... Dĩ nhiên vẫn rất giận!” Lệ Thiếu Bân trợn mắt, dối lòng.
“Được rồi, anh đừng giận nữa.” Nguyễn Dạng hơi áy náy: “Thật ra hôm đó tôi hơi thô lỗ thật, nói thế nào chăng nữa cũng không nên chưa được anh đồng ý đã hôn anh.”
“Cô đừng nói nữa... nụ hôn kia...” Lệ Thiếu Bân lúng túng nhìn sang chỗ khác, đáng ghét, để cùng một cô gái cưỡng hôn hai lần, quá mất mặt: “Ai, cô nói một cô gái như cô sao lại không biết dè dặt như thế chứ, có phải cô thường xuyên...”
“Thường xuyên cái gì? “ Nguyễn Dạng không hiểu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây