“Nguyễn tiểu thư, cô không thể ỷ vào cô nổi tiếng, cô xinh đẹp mà ức hiếp người khác như thế được.” La Hi Như thấy Lệ Thiếu Bân cứ đứng như trời trồng một chỗ, vành mắt ửng đỏ, cắn răng đứng dậy: “Thiếu Bân... anh nói gì đi, hôm nay là anh hẹn em đến đây, anh như vậy... sau này chúng ta tốt nhất đừng gặp nhau nữa!”
“Ách...” Lệ Thiếu Bân bừng tỉnh, nhưng càng nhức đầu, giờ làm sao mới được đây?
Sống hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên được phụ nữ tranh giành, phiền não quá!
Rốt cuộc anh cũng hiểu được cái cảm giác đau đầu vì nhiều người thích quá là thế nào rồi.
“Cái đó... Nguyễn Dạng, bằng không chúng ta ra ngoài cửa rồi nói được không?” Lệ Thiếu Bân ấp úng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây