Lệ Thiếu Bân cau mày, chờ sau khi Hồ Thực rời đi, anh lén lén lút lút đi tới cửa phòng bên cạnh, gõ cửa, hộ lý mở cửa ra, nhìn thấy anh, đối phương vội vàng nói: “Nguyễn tiểu thư đang dùng cơm.”
“Ăn thế nào rồi?” Lệ Thiếu Bân nghênh ngang đi vào, đã qua cả buổi chiều, chắc cô đã bình tĩnh lại rồi.
Bên trong phòng, Nguyễn Dạng đang nghiên cứu chiếc bánh bao trong tay, nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy người đến là Lệ Thiếu Bân, cô nhíu mày lại, quay mặt đi, tiếp tục ăn.
“Đồ ăn ăn được chứ?” Lệ Thiếu Bân mặt dầy cười híp mắt đi vào: “Nếu ăn không ngon, cô cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ đổi, cô muốn ăn cái gì, tôi đều sẽ làm cho cô ăn, chỉ có thứ cô chưa từng ăn, chứ không có gì là tôi không làm được.”
Nguyễn Dạng cau mày, khẽ thở dài, nghĩ lúc trước mình lên xe của anh, chắc hai người cũng có quen biết, cô nói: “Nhân bánh bao này là làm từ gì vậy, ăn rất ngon.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây