Lệ Thiếu Bân bị ném quyển sách vào mặt mà mờ mịt, trừng mắt nhìn Nguyễn Dạng, nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn thấy quái vật: “ĐM, tôi lớn hơn cô mười tuổi?”
“Chẳng lẽ lại không phải, tôi mới mười tám tuổi, tôi thấy anh cũng phải hai mươi tám tuổi rồi.” Nguyễn Dạng khoanh hai tay trước ngực: “Tôi nói cho anh biết, tôi ghét nhất là bị người khác nói mình ngốc.”
Lệ Thiếu Bân ngây người như phỗng: “DM... DM... , Giang Đóa Dao, cô mau tới nói cho cô ấy biết, năm nay cô ấy bao nhiêu tuổi?”
Đóa Dao cũng ngu người, khóc không ra nước mắt: “Nguyễn Dạng, cậu bị mất trí nhớ rồi, cậu thật sự bị mất trí nhớ rồi, mình là bạn học chung thời đại học cuả cậu, năm nay cậu hai mươi sáu tuổi rồi.”
Nguyễn Dạng sửng sốt trong chốc lát, rõ ràng không dám tin tưởng rút tay ra khỏi tay của Đóa Dao: “Cái gì mà bạn học chung thời đại học, tôi không biết mấy người, mấy người đừng có nói bậy, tôi mới mười tám tuổi, mấy dì chú lớn tuổi đừng có tự dưng biến tôi lớn thêm tám tuổi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây