Anh thò đầu vào thăm dò rồi mới đi vào, Nguyễn Dạng lặng lẽ nằm ở trên giường bệnh, khuôn mặt trắng nõn tinh tế nằm yên giống như đang ngủ, nếu không có dải băng gạc quấn quanh trên đầu và gò má tái nhợt.
Lệ Thiếu Bân cảm thấy cực kỳ áy náy, quay đầu lại hỏi Đóa Dao: “Này, người nhà của cô ấy đâu, sao chỉ có cô ở đây?”
“Cha mẹ Nguyễn Dạng vẫn đang ở Quảng Đông.” Đóa Dao xua tay: “Hơn nữa cô ấy có xích mích với người nhà, dạo này sức khỏe của cha cô ấy cũng không được tốt phải nằm viện, có lẽ mẹ cô ấy cũng phải ở viện chăm sóc cho cha cô ấy, tôi cũng không tiện gọi điện thoại thông báo cho bọn họ.”
“Thảm đến vậy cơ à?” Lệ Thiếu Bân ngẩn người, sau đó vỗ ngực nói: “Cô cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ mời hộ lý chăm sóc cho cô ấy giống như chăm sóc cho tổ tông, cô thấy có được không?”
Đóa Dao phiền não trợn mắt nhìn anh, rất muốn cởi giày ra ném thẳng vào mặt anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây