Ông ta thở phì phò nói một tràng dài, nhưng Tống Sở Di vẫn bình tĩnh nâng mi mắt lên: “Dạ, cha nói đúng, con không thể thay đổi được chuyện Tổ Yến là cháu trai ruột của cha, mà con cũng không muốn thay đổi, con chỉ nghĩ nếu cha thích trẻ con, trong nhà còn có một đứa con cái ruột bằng xương bằng thịt của cha, cũng còn rất nhỏ, cha muốn bế thế nào thì bế. Còn về Tổ Yến, xét cho cùng vẫn không gần gũi được bằng đứa trẻ kia, còn cách một tầng quan hệ, so sánh giữa cháu trai và con trai, đương nhiên là con trai có quan hệ gần gũi hơn rồi. Ngoài ra, con cũng hy vọng Tổ Yến có thể ít tiếp xúc với cha, con không muốn con trai mình học theo tính cách của cha. Đồng thời, con cũng hy vọng Tổ Yến có thể lớn lên trưởng thành trong một môi trường bình thường, ấm áp, mà không phải là đi theo vết xe đổ của cha nó.”
“Con...”, Tống Hoài Sinh tức giận đến mức run rẩy cả người: “Tính cách của cha làm sao, chẳng lẽ cha sẽ làm thương tổn đến cháu trai của mình à?”
“Đến cả con trai ruột của mình cha cũng có thể làm tổn thương, lợi dụng được, huống chi là cháu trai.” Tống Sở Di châm chọc nói: “Lại nói, con cũng rất sợ vị kia của cha để ý tới, con không muốn con trai mình dính vào rắc rối gì cả.”
“Tống Sở Di...” Tống Hoài Sinh tức giận gọi tên anh.
Bà nội Tống nhìn thấy cảnh tượng này, muốn nói thế nhưng lại không dám nói một câu, bà ấy sợ nói ra làm cháu trai mình mất hứng, cuối cùng không được gặp chắt nội nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây