Yến Mặc Luân nhìn thấy vẻ lúng túng của cô, sắc mặt giống như mây đen giăng đầy, anh lạnh lùng hừ bằng mũi, xoay người đi ra khỏi phòng tắm.
Đóa Dao nhìn bóng lưng của anh đến ngẩn người, chờ bóng dáng của anh biến mất khỏi phòng tắm, cô mới hoảng hốt nhận ra, anh đang tức giận?
Cô rất hiếm khi nhìn thấy anh tức giận thế này.
Lúc này, Đóa Dao tắm không phải, mà không tắm cũng không phải, do dự một lúc, cô vẫn mặc quần áo vào, đi ra ngoài, nhìn thấy anh âm trầm ngồi ở trên ghế sa lon vắt chân hút thuốc, sắc mặt gần như hòa lẫn với màu khói thuốc, cô yếu ớt đi tới, nhỏ giọng nói: “Anh đừng giận nữa, đó là chuyện từ hồi em học đại học rồi, từ sau khi em qua lại với anh, em sâu sắc nhận ra lúc trước mình thần tượng người như vậy thật sự là do chưa từng nhìn thấy cảnh đời, thật ra thì tiêu chuẩn của đàn ông là phải đẹp trai cường tráng như anh vậy.”
Yến Mặc Luân nhếch khóe môi nở nụ cười châm chọc: “Phải không, vậy tại sao lúc trước em không muốn anh tới đây? Không có anh ở đây, chắc em và Bạch Vũ Hoàng chơi rất vui vẻ, ngày ngày cười cười nói nói, cùng đi ăn khuya, có phải em đã sắp quên mình có bạn trai rồi không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây