“Điều quan trọng không phải là vệ sỹ.” Yến Mặc Luân khẽ nói: “Quan trọng là để cho bọn họ biết anh đi theo bảo vệ em.”
Đóa Dao bừng tỉnh hiểu ra, nghe có vẻ rất có lý, người ta thường nói đàn ông quá cao, chỉ số thông minh sẽ không phát triển theo kịp với sự phát triển của chiều cao, nhưng không ngờ bạn trai của mình lại thông minh đến vậy: “Vậy anh chờ em, em muốn thay bộ quần áo khác.”
Yến Mặc Luân đứng ở dưới tầng chờ, chờ liền một lúc đến nửa tiếng, lúc anh sắp mất hết kiên nhẫn, trên cầu thang mới truyền tới tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên nhìn, Giang Đóa Dao mặc chiếc sườn xám thêu hoa, màu sắc nhìn rất già cực kỳ khó mặc, thế nhưng mặc ở trên người cô, lại giống như thay đổi thành một người hoàn toàn khác, nhìn nổi bật lên khí chất của cô, kiều diễm, ngang ngược, mái tóc được chải thẳng gọn gàng, rõ ràng vừa rồi trước khi lên trên phòng, tóc tai của cô vẫn bù xù rối tung.
Yến Mặc Luân giật mình nhìn cô rất lâu, cảm giác sắp không nhận ra bạn giá của mình.
“Sao vậy?” Đóa Dao chớp mắt nhìn anh: “Có phải anh thấy em quá đẹp, nên nhìn đến ngây người không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây