“Anh đừng nói nữa, anh càng nói em càng thấy anh nhỏ nhẹn.” Đóa Dao lại cắt ngang: “Ôi sao anh lại nói xấu bạn bè thế chứ, anh thấy em có nói xấu Trường Tình bao giờ chưa, người ta thật lòng coi anh là bạn thì anh nên nhẫn nhịn, bao dung cho khuyết điểm của người ta chứ, anh Mặc Luân, anh khiến em quá thất vọng, em không ngờ anh lại là người như vậy, anh thế này có gì khác với mấy bà thím nhiều chuyện ngoài kia chứ, còn nữa, nói thế nào Lệ Thiếu Bân cũng coi là ân nhân cứu mạng của em, lần trước em với Trường Tình, Quản Anh bị đánh sưng vù mặt mũi, nếu không phải anh ấy tốt bụng ra tay cứu giúp, nói không chừng em bị đánh chết từ lâu rồi, con người em tính đãng trí nhưng ơn nghĩa của người khác thì nhớ rõ lắm.”
Yến Mặc Luân im lặng cố nhịn một bụng oan ức xuống, anh còn nói thêm nữa không chừng sẽ triệt để biến thành thứ tiểu nhân bỉ ổi nói xấu sau lưng bạn bè trong mắt cô cũng nên, nhưng bị cô chỉ trích đâm ra anh lại nghi ngờ bản thân, thân làm bạn, anh có phải là thật sự nhỏ nhen rồi không?
Nhưng anh không có a, anh thật sự chỉ không muốn thấy cô vui vẻ với Lệ Thiếu Bân thôi.
Chẳng lẽ địa vị của anh giờ còn không bằng cả Lệ Thiếu Bân nữa?
Yến Mặc Luân sầm mặt, bày tỏ không thể nào tiếp nhận: “Đóa Dao, đừng nói với anh, anh giờ còn không quan trọng bằng Lệ Thiếu Bân nữa?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây