Lệ Thiếu Bân tặc lưỡi: “Khang tổng, nghe nói con trai ông mới từ nước ngoài về, không phải nền giáo dục nước ngoài rất tốt ư, đáng lẽ anh ta phải học được cách khiêm tốn làm người chứ, vì sao về nước lại ngạo mạn, ỷ thân phận tán nữ minh tinh, muốn tán thì tán đi, nhưng tán không được người ta tức là bản thân không có bản lĩnh, nên về nhà nghiên cứu sách tình yêu mới đúng chứ, thế nào lại nhằm vào người ta, làm người ta không kiếm nổi miếng cơm ăn, còn ông nữa, Khang Tấn à Khang Tấn, vừa nãy ông còn nghiêm trang giáo dục bọn tôi nên biết khiêm tốn, làm việc đừng làm quá tuyệt, nhìn lại bản thân ông thì sao, hơn năm mươi tuổi đầu, coi giới giải trí là thiên hạ của Khang gia các người thật đấy à, muốn làm gì liền làm nấy, các người có cần soi lại mình không, công ty giải trí hiện nay nhiều không đếm xuể, không cẩn thận kẻo tuột dốc lúc nào cũng không biết, tuy tôi không hiểu chuyện trong giới các người lắm, nhưng có bao nhiêu công ty giải trí, hôm trước vẫn huy hoàng, hôm sau nói đổ là đổ, các người hẳn rõ ràng hơn tôi chứ?”
Khang Tấn càng nghe, gương mặt già nua càng tái xanh, hoàn toàn không ngờ sống hơn năm mươi năm rồi, hôm nay còn bị một thằng nhãi miệng còn hôi sữa dạy dỗ.
“Mày là đứa nào hả, chuyện Khang gia chúng tao từ khi nào cần kẻ ngoài chõ miệng vào.” Khang An Hách xắn tay áo lên, định lao đến, nhưng mới bước được một bước đã Khang Tấn giữ lại: “Ba...“.
“Ông kéo anh ta làm gì.” Lệ Thiếu Bân nhếch miệng: “Ông không dạy được con, tôi liền thay người làm cha như ông dạy dỗ lại đứa con này, cho anh ta biết lần sau gặp tôi phải có thái độ thế nào.”
“Con trai tôi không hiểu chuyện.” Khang Tấn trả lời: “Tôi đưa cam kết hủy hợp đồng cho các người.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây