Xuyên Việt Ngũ Long: Ta Từ Lừa Gạt Tiểu Tức Phụ Bắt Đầu

Chương 3: Âu cũng là người mệnh khổ… (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Nhìn lão Vũ bước lên xe, lão ăn xin đờ đẫn, trong lòng càng dâng lên cảm giác bất an.

Hắn muốn gọi bạn già lại, nhưng xe đã khởi động rời đi.

Không bao lâu, trong một biệt thự xa hoa ở trung tâm thành phố, đèn đuốc sáng trưng, tiếng nhạc, tiếng cười nói rôm rả… hiển nhiên là chủ nhân đang mở tiệc chiêu đãi khách quý.

Ngoài cổng, bảo vệ dày đặc, kiểm tra từng vị khách quý ra vào, công việc an ninh rất nghiêm ngặt.

Chiếc Vinfast kia dừng lại, lão Vũ oai vệ bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn biệt thự xa hoa trước mắt.

Biệt thự này, trước kia vốn là nhà của hắn. Nhưng nay đang ở, lại là kẻ đã hại hắn cửa nát nhà tan.

Vẻ hoài ức trong mắt biến mất, thay vào đó là hàn quang kinh người.

Hắn bước từng bước đi về phía cổng biệt thự, tuy chậm, nhưng vững chãi, không hề cà nhắc giống thường ngày.

Bất quá nếu nhìn kỹ sẽ thấy, theo mỗi một bước đi ra, dây thần kinh trên mặt hắn lại hơi co giật, thân thể cũng run nhè nhẹ.

Loại cảm giác đau đớn từ chân phải truyền đến, là không cách nào diễn tả bằng lời.

Đội trưởng đội bảo vệ là một thanh niên tầm 27 28 tuổi, vốn đang kiểm tra khách khứa ra vào, khi nhìn thấy lão Vũ đi tới, theo bản năng mỉm cười chào hỏi, nhưng ngay lập tức thân thể chấn động.

Thần sắc hắn không cách nào tin được.

Miệng hắn lắp bắp, muốn nói gì đó, nhưng giống như nghẹn ở cổ, không cách nào thốt ra được.

Lão Vũ nhìn thanh niên mặc trang phục bảo vệ, trong mắt cũng lóe lên vẻ khác lạ, nhưng nhanh chóng thu liễm, vỗ vai hắn cười nói.

- Vẫn khỏe chứ?

Thân thể thanh niên run rẩy, giống như theo bản năng đáp.

- Khỏe… khỏe…

- Khỏe là tốt!

Lão Vũ nói xong, từ trong túi lấy ra một thiệp mời, đưa vào tay thanh niên đang thất thần kia.

Thanh niên kia cũng dùng bản năng nhận lấy thiệp, lão Vũ không nhìn đối phương nhiều, gật đầu với những bảo vệ ở xung quanh, sau đó thong dong đi vào trong.

Mấy bảo vệ khác thấy đội trưởng đã kiểm tra, hình như còn quen biết đối phương, nghĩ là đại nhân vật, nên đều khách khí cúi đầu chào hỏi.

Hơn nữa thần thái cùng khí chất của lão Vũ như vậy, vừa nhìn là biết người ở vị trí cao.

Chờ lão Vũ đi xa, có bảo vệ thấy đội trưởng hơi khác thường, nên tới bên cạnh hỏi.

- Đội trưởng, anh sao thế?

Thanh niên kia mới như ở trong mộng mới tỉnh, lắp bắp nói.

- Không… không có gì?

Một người khác thấy thanh niên như vậy, cười lạnh nói.

- Chắc hẳn Tài thiếu gia… à không… Tài đội trưởng gặp người quen, nên xúc động.

Người bên cạnh phụ họa.

- Đúng đúng, dù sao biệt thự này, trước đây cũng là của gia đình Tài đội trưởng, hiện tại thời thế thay đổi, gặp được người quen, xúc động cũng bình thường.

Thân thể thanh niên kia hơi run, hai tay xiết chặt, ánh mắt lần đầu trở nên điên cuồng, ý định hô lên bị hắn bóp tắt, tay cất thiệp mời vào trong túi áo, không nói một lời, đi thẳng tới nơi xa hút thuốc.

Đám bảo vệ kia thấy vậy, càng nhịn không được cười khinh bỉ.

Phế vật, không, phải nói là súc vật mới đúng.

Phá gia chi tử, nhát gan hèn mọn, lấn yếu sợ mạnh, vì mạng sống ngay cả cha ruột cũng bán, còn hạ mình làm chó cho kẻ thù… không phải súc vật thì là cái gì?

Tầm nửa giờ sau, ở khu vực phòng riêng của gia chủ.

Đột nhiên…

Oanh…

Một tiếng nổ vang lên, khói lửa ngút trời, kèm theo tiếng la hét, gào khóc hoảng sợ...

Trong nháy mắt, cả biệt thự loạn thành một bầy.

Thanh niên đội trưởng giật mình rơi điếu thuốc, nhìn về phía biệt thự khói lửa mịt mù, nhịn không được khóc nấc lên, thân thể quỳ xuống đất.

- Cha…

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (1)