Thân thể hắn run bần bật, sau đó khụy xuống đất thở hổn hển, đũng quần đã ướt một mảng lớn.
Phương Dạ Tuyết cũng chú ý tới cảnh này, khuôn mặt nhịn không được đỏ bừng, một loại cảm giác không cách nào diễn tả được xâm chiếm tâm thần.
Nhưng cuối cùng lý trí cũng chiến thắng, nàng dùng hết sức đẩy đầu lão Vũ ra, thanh âm nức nở.
- Nhị thúc… đừng…
Lão Vũ có chút thòm thèm nhìn ngọc phong còn dính đầy nước bọt của mình kia, cười nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây