Hắn không phải tiếc cho gia sản bị mất, tiếc cho cơ nghiệp mà mình và vợ chung tay xây dựng không còn, mà tiếc vì minh chứng cho kết tinh tình yêu của vợ chồng bọn họ đã không còn.
Từ giây phút đó, chấp niệm phải một đời bảo bọc cho con trai không còn nữa, hắn sẽ sống một lần cuối cùng vì chính mình…
Qua rất lâu, lão Vũ mới giật mình tỉnh lại, trong mắt lóe lên một tia hàn quang bức người.
Móc điện thoại từ trong túi quần ra, vừa rồi là điện thoại có thông báo, mới làm hắn giật mình thoát khỏi hồi ức.
Kia là một chiếc điện thoại rất cũ kỹ, thậm chí không còn thấy logo thương hiệu, màn hình có nhiều vết rạn, người ta đã sớm ném vào thùng rác, hắn moi ra, thấy còn dùng được, vì vậy giữ lại, thỉnh thoảng vào dtruyen đọc truyện online.
Đây là thói quen tình cờ sau khi hắn lấy được chiếc điện thoại này, thời điểm mở ra, trên màn hình rạn nứt còn mở trang web đó, bộ truyện chủ nhân đang xem dở dang là Ngũ Long Tranh Bá của tác giả leminh.
Mới đầu hắn vốn định tắt đi, nhưng khi lướt vài trang, nội dung bên trong lại hấp dẫn hắn chú ý.
Bởi vì có một nhân vật trong đó, lại giống số phận của hắn đến kỳ lạ.
Thế là hắn theo dõi, đến nay cũng được nửa năm rồi!
Vốn định đi làm công việc mà mình chuẩn bị mấy năm nay, nhưng có thông báo chương mới, thôi thì xem một chút, dù sao cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Tác giả gian ác chia chương rất nhỏ, ngày hai chương đọc còn chưa tới 5 phút, quả thật là khốn nạn.
Nhấn vào trang web, tầm 5 phút sau, ánh mắt lão Vũ lại trở nên đờ đẫn.
Là số phận sao?
Lại trùng hợp đến lạ kỳ!
Chương này, lại là chương nhân vật có số phận giống hắn kia chết, báo thù thất bại, bị nam chính giết chết, trước khi chết, còn ra sức làm nhục, để nhân vật kia tức đến chết…
- Đây là số mệnh sao?
Lão Vũ thì thào, nhưng sau đó ánh mắt trở nên sắc bén, giống như một con rắn độc chuẩn bị cắn người.
- Không… hắn chết, là vì quá ngu xuẩn, đã bị thù hận che mờ lý trí, còn ta… cũng sẽ chết… nhưng kẻ thù của ta… nhất định không sống được…
- Bất quá đứa con dâu kia của Hồ gia, số phận cũng thật bi thảm… âu cũng là người mệnh khổ giống ta… nếu ta là Hồ Thành Vũ trong truyện, liền một đao chém chết nghịch tử kia, sau đó tự mình chăm sóc nàng…
Hắn từ trong đống rác rưởi mà mình nhặt về, moi ra một cái bọc nhỏ, cầm lấy đi về phía nhà vệ sinh công cộng gần đó.
Lão ăn xin thấy hành động khác thường của lão Vũ, đang ăn dở ổ bánh mì không biết được ai cho ngẩn đầu lên, nghi hoặc hỏi.
- Này, ông đi đâu đấy? Đau bụng sao? Bình thường không phải tìm đại nơi nào đó ị sao? Vào nhà vệ sinh công cộng phải mất hai ngàn…
- Tôi đi tắm!
Lão Vũ ở phía xa đáp lại.
Lão ăn xin.
- …
Hắn còn tưởng mình nghe lầm, bởi vì từ lúc gặp lão Vũ đến nay, hắn chưa từng thấy đối phương tắm lần nào, trên người không biết đã chất bao nhiêu lớp đất, ngay cả hắn nhìn cũng sợ.
Hắn ít nhất mỗi tháng cũng tắm một lần.
- Sẽ không phải hồi quang phản chiếu, muốn sạch sẽ trước khi chết đó chứ?
Lão ăn xin nhịn không được nghĩ, thần sắc có chút lo lắng.
Dù sao người đến tuổi như bọn hắn, làm ra chuyện gì đó bất thường, thì thường thường chính là điềm báo.
Tuy không biết gì về hoàn cảnh của nhau, nhưng hai người coi như làm “hàng xóm” mấy năm, ít nhiều gì cũng có tình bạn già.
Lão Vũ tắm rất lâu, lâu đến lão ăn xin sợ bạn già bị tai biến chết ở bên trong, muốn vào xem thử, cuối cùng đối phương cũng ra.
Nhưng khi nhìn thấy lão Vũ trở về, lão ăn xin lại nhịn không được trợn mắt há hốc mồm.
Râu ria, tóc tai đều được cắt tỉa chỉnh tề, người mặc com lê thời thượng, chân mang giày đen bóng.
Tóc trắng cũng đã biến thành tóc đen, khuôn mặt tuy vẫn già, nhưng nhìn ít nhất trẻ lại hơn mười tuổi, nhìn giống như chủ tịch của một tập đoàn nào đó.
Đúng, cách ăn mặc này, khí chất này, còn có ánh mắt cùng thần thái kia, thậm chí còn hơn những chủ tịch tập đoàn mà lão ăn xin từng thấy qua trên phim.
Để hắn xém chút không nhận ra người này chính là bạn già nhặt ve chai của mình.
Bất quá để hắn kinh ngạc là, quần áo ăn mặc có thể đổi, nhưng râu tóc làm sao đổi, người có thể tự cắt được cho mình đẹp như vậy sao?
Ánh mắt lão ăn xin liếc qua phía sau lão Vũ, nhìn thấy từ trong nhà vệ sinh công cộng, có một thân ảnh nhanh chóng rời đi, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Hắn đột nhiên rùng mình, nhịn không được lùi về phía sau một bước.
- Lão Vũ, ông…
Trong tay lão Vũ cầm một hộp quà được gói rất đẹp, mỉm cười nhìn lão ăn xin, nói câu nói đầu tiên với đối phương đêm nay.
- Bạn già, ở lại mạnh khỏe, tôi đi trước!