“Hơn nữa, chuyện xem mắt cũng là do tôi không chu toàn, tôi xin lỗi nhà ông.
“Ai ya, lão Từ, ông đừng khách sáo thế, được được được, chuyện của người trẻ chúng ta không can thiệp, ông đừng xin lỗi nữa làm tôi ngại quá. Lưu Chinh vội vàng ngăn lão Từ xin lỗi, mồ hôi lạnh sau lưng sắp chảy xuống rồi.
Hai người quen nhau mười mấy năm, bình thường xưng hô lão Từ làm lãnh đạo bình dị dễ gần, nếu thật sự để lãnh đạo xin lỗi mình, Lưu Chinh không dám.
Lão Từ thuận thế đứng thẳng dậy, cười ha hả nói: “Không sao không sao, vốn là tôi không chu toàn, xin lỗi cũng là nên làm.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, chuyện này lật sang trang mới rồi, qua rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây