“Khối lượng công việc nặng nề đến mức anh không thể tưởng tượng nổi, còn cảm giác thì chỉ có một chữ, mệt.” Nói xong, Tần Hoài Dân có lẽ thấy mình diễn đạt chưa đủ chính xác nên lại mở miệng bổ sung: “Vừa đau vừa vui, thu hoạch thì nhiều nhưng mệt cũng là mệt thật.”
“Được rồi, không nói với anh nữa, lát nói chuyện sau, tôi đi thăm giáo sư Sở trước đã.” Tần Hoài Dân nói xong thì vẫy tay, đi về phía cầu thang.
Chung Hồng Quân nhìn bóng lưng lão Tần, thấy rất hâm mộ.
Ông cũng muốn vào phòng thí nghiệm.
Lần sau có cơ hội, phải nhờ Tiểu Đường dẫn ông đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây