Còn là ai thì không phải là chuyện Chung Hồng Quân nên hỏi, quá trình không quan trọng, nguyên nhân không quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất.
“Thật sự là chuyện tốt, thầy ơi, thầy xem thầy rảnh lúc nào, em mời thầy ăn cơm, em vất vả lắm mới được về Bắc Kinh, chúng ta vẫn chưa tụ họp được bữa nào tử tế.” Mặc dù chuyện không thành nhưng ít nhất cũng phải làm cho trọn vẹn, Chung Hồng Quân là thầy hướng dẫn của cô, vẫn nên mời ăn cơm, hơn nữa nhân buổi tụ họp, vừa hay có thể hỏi thăm trò chuyện.
“Ăn cơm thì thôi đi, em không có thời gian, thầy cũng bận, hay là đợi bận xong đợt này rồi nói sau, lần này thầy cũng không giúp được gì, ăn cơm hay không cũng được.” Chung Hồng Quân nói thật, làm bác sĩ thì ai mà không bận, mỗi ngày ở bệnh viện một đống chuyện, mệt đến nỗi về nhà không muốn nói thêm một câu nào, thật sự không có thời gian đi ăn cơm.
“Thầy ơi, thầy nói thế là sao, bất kể có giúp được chuyện hay không, em vẫn phải cảm ơn thầy, nếu thầy không có thời gian thì để sau vậy, em sẽ ở Bắc Kinh khoảng nửa tháng, chắc chắn sẽ có cơ hội.”
“Chuyện này để sau đi, đúng rồi, thầy vẫn chưa hỏi, em xin phòng thí nghiệm là để làm đề tài à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây